Đề bài số 3: Viết bài văn tự sự miêu tả một cảnh đẹp mà em đã gặp trong mấy tháng nghỉ hè (có thể là phong cảnh nơi em nghỉ mát, hoặc cánh đồng hay rừng núi quê em)
Trả lời
Trước tiên, để làm một bài văn hay, đủ ý thì các em cần có dàn ý. Sau đó, triển khai bài viết dựa trên các ý đã viết
Dàn ý bài soạn văn tự sự miêu tả đề 3
Mở bài:
– Nêu lý do em thấy cảnh đẹp ấy? Đó là quê Ngoại ở Thái Bình với cánh đồng thẳng cánh cò bay
Thân bài:
Miêu tả chi tiết:
– Không khí buổi sáng sớm yên bình, tiếng gà gáy, tiếng gió thổi nhè nhẹ mát rượi, tiếng rì rào của rặng tre sau nhà…
– Miêu tả con người:
- Người lớn thì ra đồng
- Trẻ con thì thả diều
– Miêu tả cảnh quan lúc trưa chiều, và buổi tối
Kết bài:
– Nêu cảm nghĩ của em về cảnh đẹp quê hương
Thực hành soạn văn tự sự miêu tả đề 3
Vào kì nghỉ hè năm ngoái, bố mẹ đã đưa tôi về quê ngoại chơi. Quê ngoại tôi ở Thái Bình cách Hà Nội không xa lắm. Mỗi lần được về quê, tôi cảm thấy rất thích thú với nhiều cảnh đẹp và nhiều bạn bè. Mọi người rất thân thiện và hòa đồng làm tôi cảm thấy rất gần gũi và thân thuộc.
Nhà của ngoại ở ngay đầu làng. Trước nhà ngoại là một khoảng đất nông nghiệp rộng mênh mông, bát ngát. Mỗi năm tôi về ngoại đều cảm thấy thích thú và yên bình.
Tôi thích nhất là không khí vào buổi sáng sớm. Với tiếng gà gáy “Ò ó o” và loa phát thanh xã bắt đầu truyền đi tin tức là cả nhà đã dậy. Ông thì tập thể dục, còn bà thì lúi húi dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị nước nóng pha chè. Tiếng gió thổi nhè nhẹ mà mát rượi cùng với tiếng rì rào to nhỏ của rặng tre sau nhà. Ôi, sao mà yên bình đến thế, khác hẳn với tiếng còi xe nơi Hà Nội xô bồ.
Vào buổi sáng khi bước chân ra đường đã gặp các cô, các bác lách cách đạp xe ra đồng. Tiếng cười nói, chào hỏi nhau đầy thân thiện “Nhà bà đã gặt được chưa?”, “Lúa năm nay được mùa lắm”. Rồi thì tiếng giục nhau thu hoạch “Gặt nhanh lên, nghe đài báo sắp có bão đấy bà con ạ!” Ai cũng trong không khí tấp nập, đông vui và hồ hởi. Người dân quê tôi hiền lành, chất phác vậy đấy.
Ông bà ngoại tôi thì đã già, chỉ cấy đủ ăn, còn lại gửi cho họ đấu thầu hết. Ông bà ở nhà với khoảng sân trống là nơi mà tụi con nít chúng tôi kéo nhau tới chơi. Nào là ô ăn quan, nào là nhảy dây hay rồng rắn lên mây… Rất nhiều trò chơi dân gian mà ở thành phố chật hẹp không có điều kiện để chơi.
Điều làm tôi thích thú và ấn tượng nhất đó là trò chơi thả diều. Với cánh đồng rộng thẳng cánh cò bay là địa điểm lý tưởng. Tôi nhớ, cứ tầm 4 giờ, 5 giờ chiều, lũ trẻ chúng tôi lại ùa ra cánh đồng, chạy dọc con đê mà thả diều và hò hét. Cảm giác lúc đó thật sung sướng. Chúng tôi mải mê chơi đến nỗi bóng tối đã dần buông xuống, người lớn gọi về tắm rửa mới lóc cóc thi nhau chạy về nhà.
Tôi nhớ, một buổi chiều ngày hôm ấy, tôi bị ngã trên đê và để tuột mất cái diều mà ông ngoại đã làm. Về nhà, tôi rón rén đến bên ông xin lỗi. Dưới ánh đèn vàng le lói, bóng ông đổ dưới nền nhà, ông ngước lên nhìn tôi. Từ đầu xuống chân tôi lem luốc như một chú hề, nghĩ rằng ông tức giận nhưng không. Ông bật cười hiền hòa và bảo “Cháu đi tắm đi, ông làm cho con diều khác”. Tôi vui như được điểm 10 vậy đó, rồi vèo vèo chạy đi tắm. Lúc tắm xong, tôi đi ra đã thấy ông ngồi vót tre làm diều. Tôi rưng rưng nước mắt mà ôm chầm lấy ông. Cảm ơn ông rất nhiều.
Một ngày ở quê kết thúc yên bình với bữa cơm tối của bà ngoại. Bà nấu ăn rất ngon, giống như hương vị mà mẹ tôi vẫn nấu cho tôi hằng ngày. Lúc đó, tôi cũng đã nhận ra, bà là người đã dạy mẹ tôi cách nấu ăn ngon. Nên dù xa bố mẹ, mỗi bữa cơm bên ông bà không còn cảm giác nhớ Hà Nội nhiều nữa. Để bố mẹ tôi yên tâm công tác.
Rất nhanh sau đó, kỳ nghỉ hè của tôi kết thúc, bố mẹ từ Hà Nội trở về đón tôi. Lúc chia tay ông bà, tôi thật sự lưu luyến. Cầu mong cho ông bà mãi sống lâu để mỗi năm tôi lại được về thăm ông bà. Bà còn gói ghém rất nhiều đồ ăn, thức uống. Tất cả đều là quà quê mà lần nào về cũng được ôm đi bao nhiêu là quà cáp.
Tôi lên xe, theo bố mẹ trở về Hà Nội mà cứ nhớ mãi về ông bà và khoảng thời gian đẹp đẽ đó. Con người thân thiện gần gũi, cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp và yên bình. Mẹ nói với tôi “Nếu năm nay, thành tích của con được tốt thì nghỉ hè, mẹ lại cho về thăm ông bà nữa”. Ánh mắt tôi lóe lên tia hy vọng. Tôi tự nhủ, sẽ chăm chỉ và học tập thật tốt để năm sau và nhiều năm nữa được về quê với ông bà. Và hẹn Thái Bình – quê ngoại của tôi vào một ngày không xa.